Nguyễn Đăng Tấn sinh năm 1947 tại Hà Nội, ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1984. Ông từng làm phóng viên báo Tiền Phong, biên tập viên NXB Văn hóa thông tin, Phó Giám đốc - Tổng Biên tập Nhà Xuất bản Trẻ TP Hồ Chí Minh... Nguyễn Đăng Tấn đã xuất bản các tập thơ: Lời ru vầng trăng (NXB Lao Động 2000), Những ngọn gió đồng (NXB Quân đội Nhân dân 2006). Thơ ông giản dị mà sâu sắc, tinh tế; giọng điệu tâm tình, thủ thỉ, giàu chất triết lý. Bài thơ Không có gì tự đến đâu con được tác giả sáng tác để dành tặng cho cậu con trai duy nhất của mình là Nguyễn Đăng Tiến lúc bấy giờ đang học lớp 3. Khi đọc bài thơ này, chúng ta cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng của cha đối với con cái, mong muốn con trưởng thành và vững vàng trước cuộc đời.
"Không có gì tự đến đâu con" là một câu nói quen thuộc của mỗi bậc phụ huynh dành cho con cái của mình. Câu nói ấy mang ý nghĩa nhắc nhở rằng mọi thứ đều cần phải nỗ lực, cố gắng thì mới đạt được. Trong bài thơ cùng tên, nhà thơ Nguyễn Đăng Tấn cũng gửi gắm điều đó tới độc giả.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp:
Quả muốn ngọt phải tháng ngày tích nhựa
Hoa sẽ thơm khi trải qua nắng lửa
Mùa bội thu trả một nắng hai sương
Những câu thơ trên gợi ra quy luật của tự nhiên, muốn có được trái ngọt thì phải bỏ công chăm sóc, vun trồng, hoa muốn tỏa hương thơm ngát thì phải trải qua nắng lửa, mưa giông, mùa màng bội thu là kết quả của bao mồ hôi nước mắt. Từ đó, tác giả liên hệ đến con người, muốn có được thành công thì phải đổ mồ hôi, công sức, thậm chí là chịu đựng gian khổ, vất vả.
Tiếp theo, tác giả đưa ra lời khuyên cho con cái:
Dẫu bây giờ bố mẹ đôi khi có nặng nhẹ
Yêu thương và giận dỗi
Có roi vọt khi con hư và dối
Thương yêu con đâu đồng nghĩa với chiều
Đường con đi dài rộng rất nhiều năm tháng
Nụ xanh giữ cây vươn thẳng trời xanh
Đấy nhưng chẳng bao giờ lặng
Chỉ có con mới nâng nổi chính mình
Chẳng có gì tự đến
Hãy đinh ninh
Theo tác giả, dù bố mẹ có đôi khi nặng nhẹ, yêu thương hay giận dỗi, thậm chí là dùng roi vọt khi con hư và dối thì cũng không có nghĩa là chiều chuộng con cái. Con đường phía trước còn rất dài, con cần phải biết tự đứng lên sau vấp ngã, giữ vững niềm tin và ý chí để vươn tới thành công. Chỉ có con mới có thể giúp đỡ được chính mình, không ai có thể thay thế điều đó. Tác giả khẳng định lại một lần nữa rằng mọi thứ đều không tự đến, mà cần phải có sự nỗ lực, cố gắng của bản thân.
Câu thơ cuối cùng là lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa của tác giả:
Đừng trông chờ vào may rủi
Và đừng nghĩ số phận đã an bài
Con có tài mà không chịu rèn luyện
Sẽ mai một dần theo năm tháng
Bởi vậy nên
Đừng bao giờ tự mãn
Với những gì mình đang có
Phải luôn phấn đấu vươn lên
Để hoàn thiện bản thân
Nhà thơ khuyên con cái không nên trông chờ vào may mắn, bởi vì may mắn không phải lúc nào cũng đến. Số phận của mỗi người do chính họ tạo ra, nếu không chịu rèn luyện, trau dồi kiến thức và kỹ năng thì tài năng sẽ bị mai một theo thời gian. Vì vậy, chúng ta cần phải luôn phấn đấu, nỗ lực để hoàn thiện bản thân, không được tự mãn với những gì mình đang có.
Như vậy, bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" của Nguyễn Đăng Tấn là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa. Bài thơ đã gửi gắm đến bạn đọc thông điệp ý nghĩa về sự nỗ lực, cố gắng trong cuộc sống. Chúng ta cần phải biết tự đứng lên sau vấp ngã, giữ vững niềm tin và ý chí để vươn tới thành công.